*

*
Chọn Lựa
*

*
tầm trung tôi không xem xét gì tới tiếng kẻng điểm danh buổi chiều, nhưng lại tiếng kẻng từ bây giờ đã làm tôi rợn người. Tự nhiên và thoải mái tôi bị nổi da gà và tim tôi bắt đầu đập không đúng nhịp, trong lúc máu dồn nhanh lên mặt khiến tôi choáng ngợp và mặt mày rét hừng hực, như củ khoai lang lùi trong lô than hồng vừa mới được khều ra. Cảm xúc này vào đời tôi chỉ mới gặp thấy lần đầu.
kể từ khi khám trại chiều ngày qua và tất cả 6 người trong phòng 1 của tôi quay trở về buồng cũ, shop chúng tôi mới chắc hẳn rằng có thể liên tiếp kế hoạch quá ngục. Mọi thứ phạm pháp cần thiết mang đến cuộc vượt ngục như móc sắt... Cửa hàng chúng tôi cho chìm xuống đáy bồn tắm khi có đồ đoàn ra sân thăm khám xét đã được vớt lên. Dòng thang dây được ráp nối mang đến thành hình với không sợ hãi còn bị thăm khám buồng bất thần nữa. đều thứ ‘‘quốc cấm’’ kia giờ này đang được cuộn tròn cùng giấu trong các túi, sử dụng làm gối đầu của tôi. Riêng rẽ miếng fe giẹp treo lủng lẳng bên trên cánh cửa vào khu nhà xí vẫn nằm yên tại địa chỉ cũ. Nếu tất cả ai quan sát thoáng sang một cách vô tình sẽ không còn thể nào nhận thấy được sự biệt lập nơi miếng sắt nhân từ vô tội đó. đích thực nó đang khác đi vô cùng nhiều.

Bạn đang xem: Sách tôi phải sống


kể từ hôm anh em tôi hì hục toá được miếng fe ra với mài nhọn rồi gắn lại địa điểm cũ, không hiểu nhiều tại sao dịp nào cặp mắt của tớ và của những “thủ phạm” không giống cũng dính vào miếng sắt, độc nhất vô nhị là trong những giờ điểm danh ban chiều. Có những lần mấy anh trơ thổ địa tự hoặc cán bộ vào điểm danh mà vô tình tạm dừng nhìn vào cánh cửa có miếng sắt vẫn treo lơ lửng là tim tôi ngay gần như kết thúc đập, cùng nghe lùng bùng vào lỗ tai. Ngay cả lúc ban ngày không người nào lên điều hành và kiểm soát nhưng chúng tôi cũng tốt liếc chú ý miếng sắt, có tác dụng như thể nếu như không nhìn có khả năng sẽ bị người ta trộm cắp mất bảo bối đó.
Chiều nay, cũng tương tự thường lệ, sau khoản thời gian nghe tiếng kẻng, công ty chúng tôi ngồi thành hàng ngay ngắn bên trên bệ nằm, hóng cán bộ và độc thân tự vào điểm danh. Thời gian đó tôi nghe vào bụng gan ruột bị cảm giác cồn cào dữ dội, cảm thấy mệt gần như mất thở. Tôi liếc chú ý qua cha Định lúc đó cũng đang ngồi lặng trong hàng ngang, như tư thế thông thường hàng ngày ngồi chờ điểm đanh. Điều làm tôi lo ngại là phương diện mày phụ vương Định dịp đó trắng bệch ra như bạn bị yêu đương hàn vừa new bình phục. Vị đêm qua tôi đang báo cho phụ thân Định toàn bộ thời tiếng và cách thức vượt ngục, nên từ bây giờ tôi lo âu rủi ro phụ vương Định bởi vì quá bạt vía và chờ lúc cán cỗ vào điểm danh chiều nay sẽ tố cáo thì sao!
có tiếng các xâu chiếc chìa khóa khua rổn rẻng bên ngoài, rồi cửa vào khu kiên giam mở ra. Số đông việc ra mắt một cách bình thường như đông đảo ngày, không có dấu gì khác la. Tuy vậy ngày mai là đợt nghỉ lễ nghỉ, hoàn toàn có thể trại sẽ bức tốc biện pháp an toàn kỹ lưỡng hơn, tuy nhiên tôi cực kỳ mừng khi thấy mọi bài toán diển ra bình thường.
Tôi ngồi âm thầm thì mong xin ơn trên phù hộ cho đừng có chuyện gì xẩy ra trong tích tắc quyết định sau cuối này. Tôi biết rằng chỉ cần một trục trặc nhỏ tuổi cũng sẽ sở hữu được hậu quả tàn khốc không thể lường được. Mấy bạn bè trong đội tôi vững chắc lúc đó cũng có thể có tâm trạng như tôi đề nghị nhìn ai nấy cũng ngồi trang nghiêm túc tề giống như những vị thánh sống, ai nhìn vào thấy cũng thương.
Chỉ gồm điều khác là khi tôi liếc liếc qua hai bên, tôi cũng phát hiện những bé mắt của những vị “thánh sống” đó, ngồi im như các pho tượng, cũng cuốn tròn tròng mắt gần kề vào đuôi mắt nhìn tôi! mẫu cảnh những bức tượng phật gỗ vẫn liếc quan sát ngang như vậy, nếu tất cả ai mang vẽ thành tranh kiên cố trông sẽ khá buồn cười.
nhị anh cá biệt tự Bùi Đình Thi với Trương Văn phân phát chạy vụt vào sân, mắt hỗn liên, tay cầm mẫu búa bằng gỗ có cán dài gõ nghe côm cốp vào tường xem coi có chỗ nào bị đào, cùng gõ vào các tuy nhiên sắt cửa sổ coi có ở đâu bị cưa hay bị hủy hoại gì không. Bởi vì ngày nào thì cũng phải đối diện với hai anh đơn lẻ tự ác ôn này, yêu cầu tôi nhớ hình ảnh, cách nạp năng lượng mặc, cách đi đứng của hai anh này cụ thể như hình xâm trổ bên trên thân thể.
Một điểm đặc biệt quan trọng mà tôi ghi dìm là nhị anh đơn độc tự này không bao giờ nhìn trực tiếp vào mắt của ai trong đám tù khu vực kiên giam. Nhưng lại khi nhì anh này đã quan sát thẳng vào mắt ai, là tín đồ đó chạm mặt chuyện lôi thôi. Vơi nhất cũng vài ba lời mắng chửi cùng nặng hơn là vài cú đấm, hoặc không những thế nữa.
Cán cỗ đi điểm danh hôm kia tên là Hạ. Anh là bạn ít nói, nước domain authority ngăm đen, có rất nhiều vết lang ben trên mặt và cổ. Cán tuỳ thuộc đứng xung quanh cửa phòng nhìn vào, Trương Văn Phát đã chạy trước qua buồng bên để gõ búa dọn đường, chỉ tất cả Bùi Đình Thi đi vào kiểm soát trong chuồng xí của buồng chúng tôi. Tôi nín thở hồi vỏ hộp và mong trời đến Thi đừng xem xét tới miếng sắt đeo tòn teng trên cửa nhà nhà cầu, vày nếu để ý quan gần kề sẽ thấy miếng fe giẹp này còn có cái gì không bình thường. Ví như Bùi Đình Thi phát giác ra miếng fe này, chẳng đều kế hoạch quá ngục đổ vỡ trước thời điểm bắt đầu, mà bọn chúng tôi chắc chắn sẽ bị băn khoăn to. Mặc dù lúc bấy giờ ví như bị phát giác miếng sắt đang mài bén, chúng tôi đã bao gồm câu vấn đáp là trù trừ và sẽ nói là ai đó đã mài tự trước khi công ty chúng tôi vào buồng này.
Cũng may là Bùi Đình Thi chỉ làm các quá trình như thường ngày và không để ý tới mẫu đầu miếng fe trên cánh cửa vào nhà cầu đã mỏng tanh và nhọn hơn nhiều! hôm nay trong buồng, chưa hẳn chỉ có miếng sắt mài bén, ngoại giả chiếc thang dây đã chấm dứt có móc fe hẳn hoi được bó lại như mẫu gối đang nằm sau lưng tôi. Ví như vì nguyên nhân gì mà loại thang dây này bị phát chỉ ra thì mang đến dù...trời cũng không cứu giúp được công ty chúng tôi đừng nói chi tới fan phàm! Điểm danh xong, cán tay chân và hai cô quạnh tự Thi - Phát ra khỏi vòng rào của khu vực kiên giam. Giờ hành động đã tới! Điềm chẳng lành: tắt đèn!
Theo đúng kế hoạch, sau thời điểm cán cỗ và nhì anh riêng biệt tự vừa qua đời dạng, tôi lẹ làng cách xuống để túa miếng sắt đã được sở hữu lại một cách thờ ơ trên bí quyết cửa vào trong nhà cầu. Khi tôi vừa cùng với tay kéo cánh cửa để tháo miếng sắt thì một việc bất thần xẩy ra: hơi gió tạo thành bởi câu hỏi kéo cánh cửa làm tắt ngọn đèn! Chuyện này chưa khi nào xẩy ra trong phòng từ trước tới nay!
Đây là loại đèn dầu nhỏ làm bằng lọ dung dịch Penicilin mà lại lúc nào cũng khá được chúng tôi quan tâm cẩn thận và để sâu vô góc tường, ngay lối vào nhà cầu. Trong suốt thời hạn ở buồng này, có những lúc ngọn đèn này cũng trở thành tắt nhưng không phải vì tại sao đóng hoặc mở cửa nhà mong mà vày thiếu dầu. Buồng tôi được cấp phép một lượng dầu buổi tối thiểu dùng thắp ngọn đèn, để ban đêm cán cỗ làm nhiệm vụ canh gác có thể thấy được những tù nhân vào buồng sau khoản thời gian đèn điện trên nai lưng tắt lúc 10 giờ đồng hồ đêm. Phần shop chúng tôi cũng hết sức bảo đảm an toàn nó để có lửa hút thuốc lào. Để cho chắc chắn ăn, cửa hàng chúng tôi giao mang đến anh Nguyễn Sỹ Thuyên là tay nghiện thuốc lào nặng, cần phải có lửa trong buồng nhất, lo câu hỏi trông nom ngọn đèn, và từ trước tới giờ tôi lưu ý anh Thuyên quan tâm ngọn đèn như quan tâm con ngươi trong đôi mắt anh.
Theo quan niệm thường thì của fan đời, đèn bị tắt là 1 trong những điềm gở, nên khi đó cả năm người ngồi yên yên nhìn nhau, lòng đầy lo ngại. Riêng biệt tôi, tuy nhiên trong lòng bất an, mà lại tự an ủi mình rằng, có thể vì vội vàng, tôi đã kéo cửa đơn vị cầu mạnh dạn tay và tạo thành hơi gió có tác dụng tắt đèn, tất cả thế thôi, chẳng gồm gì phải lo ngại. Lúc ấy tôi xem xét thấy sự lo âu và hại sệt hiện rõ trên phương diện vài anh em, độc nhất là Lâm Thành Văn. Từ chiều tới tiếng thỉnh thoảng Văn kêu đau vì chưng chứng dịch dạ dầy tái phát to gan lớn mật do tác động sự lo ngại quá độ. Thấy tắt đèn, Văn bước xuống ngồi gần bên tôi băn khoăn lo lắng hỏi:
mặc dù nói tuy nhiên tôi biết trong thâm tâm Văn lo chuyện khác. Vấn đề mang ý nghĩa cách duy vai trung phong là câu hỏi hên xui, may xui xẻo trước hiện tượng tắt đèn, đề nghị tôi đáp.
- không sao đâu anh, mình đã kéo lửa cùng đốt đèn lại. Có thể chậm một chút nhưng sẽ làm được. Còn bài toán tắt đèn chẳng qua tôi vô ý kéo cánh cửa khỏe khoắn quá tạo thành hơi gió thôi, chẳng có gì đáng thân thiện đâu.
- bằng mọi thủ đoạn mình phải tiếp tục thôi những ông ạ! phần đông thứ đã sẵn sàng hết cả rồi, còn nếu không đi thì cất vào đâu? Tình thế này không thể ngừng được nữa.
trong những lúc đó Đặng Văn Tiếp tất tả lục tung túi thiết bị nghề dùng làm kéo lửa ra, và chúng tôi không đủng đỉnh mất một giây, lo câu hỏi hì hục kéo lửa, theo phương thức tay không rước lửa mà lại tôi học tập được trong tù. Đó là dùng một bánh xe bởi dáy của vỏ hộp sữa, đục 2 lỗ bé dại ở giữa để xỏ dây qua và kéo cho xoay tròn. Khi bánh xe xoay hết vòng tròn vẫn theo đà dây kéo nhưng xoay ngược lại, cứ gắng lúc như thế nào bánh xe cộ cũng xoay tít khôn xiết nhanh. Khi ấy cho cạnh bánh xe va nhẹ vào một vật bằng sứ, là mẫu khu bát. Khi bánh xe sắt kẽm kim loại quay tít va vào khu chén sẽ bắn ra đầy đủ tia lửa, tất cả một miếng “bổi” sẳn nhằm hứng đều tia lửa đó. Miếng” bổi” là phần than tro của một miếng vải vẫn đốt cháy cùng đè mang lại tắt ngay, phần than tro còn bám trên đầu miếng vải đã bắt dính những tia lửa siêu nhạy. Bọn chúng tôi sẵn sàng sẵn vài tía miếng bổi này, được gói cẩn thận trong bao ny-lon đến khỏi bị ẩm ướt. Trong tội nhân tôi đang học được đều kỹ thật loại mưu sinh bay hiểm mà tín đồ sống thông thường ngoài làng mạc hội không khi nào biết được. Trong đó, tất cả kỹ thuật tay không lấy lửa.
tuy vậy tôi đã sẵn sàng những đoạn dây se lại từ các sợi dây dù chắc chắn rằng tháo ra trường đoản cú ruột áo giáp, mà lại vì lập cập tôi làm cho đứt ngay gần hết những đoạn dây xỏ ngang qua lỗ đục giữa mẫu bánh xe kim loại là lòng của vỏ hộp sữa đặc có đường.
Tình cảnh shop chúng tôi lúc bấy tiếng như cây tên đang lắp vào dây cung kéo thẳng, chỉ còn có phương pháp buông ra cơ mà thôi! các việc khác phải hoãn lại để lo kéo lửa. Thông thường tôi kéo lửa không khó khăn lắm , chỉ việc vài phút là xong. Nhưng lúc này vì quá lo sợ và nỗ lực làm cho nhanh đề xuất tôi lại càng trở buộc phải vụng về với kéo lửa mãi ko được. Càng không công dụng tôi càng luống cuống, càng luýnh quýnh tôi càng không kết quả!Tôi biết là lúc bấy giờ một phút qua đi có nghĩa là mạng sống cửa hàng chúng tôi bị thu ngắn lại. Trong lúc hì hục kéo lửa, đầu óc tôi nắng nóng như mong bốc khói. Nhì tai nghe lùng bùng, da mặt nghe rát và gần như không còn xúc cảm bén tinh tế như cơ hội bình thường.
những đoạn dây đầu đã tơi tả và ngăn cách nhưng vẫn chưa lấy được lửa làm cho tôi bị tiêu diệt điếng cả người. Cuộc quá ngục thành công hay thất bại một phần lớn cũng tùy thuộc vào việc tôi bao gồm lấy được lửa hay là không và lấy được sớm tốt muộn! lúc xỏ luồn tua dây ở đầu cuối vào lỗ miếng sắt, thoải mái và tự nhiên tay tôi run nhè nhẹ vì nếu đoạn dây cuối cùng này bị đứt nữa thì coi như cuộc quá ngục sẽ phải hủy vứt và hậu quả sẽ không còn lường được. Tôi âm thầm cầu nguyện.
trong khi đó phụ vương Định vẫn đã ngồi dưới lối đi, khu vực ngài ở ngủ sản phẩm đêm, bởi vì ở kia rộng rãi dễ chịu và thoải mái hơn bên trên bệ nằm eo hẹp khó luân chuyển trở. Thân phụ Định ngồi dựa sống lưng vào cửa nhà buồng bởi sắt trong tứ thế im re chẳng nói một lời trong lúc nhóm mấy người cửa hàng chúng tôi cũng sẽ ngồi dưới lối đi nhưng cạnh bên ở cánh cửa ra vào cầu tiêu và chấu đầu vào nhau trong việc kéo lửa. Riêng biệt Nguyễn Sỹ Thuyên đã được phân công ngồi ngay hành lang cửa số nhìn ra sân để nếu có cán bộ bước vào sân khu kiên giam thì lên tiếng:“Chào cán bộ” thật to lớn để báo động cho bằng hữu chúng tôi biết kịp thời.

Xem thêm: Hai Giá Sách Có 320 Quyển Sách, Hai Giá Sách Có 320 Cuốn Sách


May làm cho sao, tôi mang được lửa vào lần nỗ lực với đoạn dây ở đầu cuối này. Vớ cả cửa hàng chúng tôi thở phào vơi nhõm lúc nghe đến mùi sương bốc ra từ bỏ miếng bổi và tiếp nối tôi đã thổi lên vì thế lửa ngọn để thắp đèn. Công ty chúng tôi vượt qua được trở ngại thứ nhất khi thắp đèn lại được nhưng phải trả giá bằng một lượng thời hạn vô cùng quý báu trong hoàn cảnh lúc bấy giờ. Vào lúc cẩn trọng nâng niu cái đóm để thắp đèn khi đó tôi nhớ tới câu nói:“Thời giờ đồng hồ là tiền bạc”. Lúc này thời giờ so với tôi còn quý gấp trăm triệu lần rộng tiền bạc. Tôi nói lẩm nhẩm :“Thời tiếng là mạng sống” .
cửa hàng chúng tôi giao chiếc đèn đến anh Thuyên và dặn anh bằng mọi giá phải đảm bảo an toàn ngọn lửa do một khi đã hợp tác vào việc rồi thì ngọn đèn là vụ việc sống còn. Công ty chúng tôi kéo vào bên trong để bắt đầu công câu hỏi trong tình trạng thần kinh căng thẳng tột cùng bởi vì biết là một trong những khi đã bước đầu đào tường rồi, sẽ không còn thể nào tạm dừng được. Lúc bấy giờ phụ vương Định ngồi yên thinh, dựa tường, nhắm nghiền mắt lại. Trong lúc shop chúng tôi vào phía bên trong thì may mắn thay, trời ban đầu đổ mưa, và cơn mưa càng cơ hội càng khổng lồ như thể trời đã đứng về phía chúng tôi.
Trời mưa sẽ giúp công ty chúng tôi ba điều kiện thuận lợi. Thứ nhất là tất cả nước để tưới vào gạch tạo cho vôi vữa mượt ra dịp đào tường. Máy nhì, tiếng mưa sẽ át tiếng cồn lúc đào tường và cho mặc dù có cán bộ đứng bên phía ngoài buồng cũng cần yếu nghe được vì có tiếng nước mưa đã chảy ầm ầm vào bể từ mẫu lỗ bên trên nóc nhà bằng. Tuy thế yếu tố ở đầu cuối quan trọng nhất bởi vì mưa to, cán bộ sẽ lười nhác và không nhiều đi tuần trên quần thể nhà bởi chúng tôi. Chúng tôi bước đầu việc đào tường.
mục đích của từng bạn được phân chia rõ ràng. Anh Tiếp và tôi sẽ cố nhau đào tường cùng lấy gạch ra, bởi chỗ ngồi để đào là một cái hốc khá hẹp nên chỉ có thể đủ mang lại một tín đồ ngồi sinh sống đó nhằm đào tường. Anh Tiếu và anh Văn lo việc thòng dây múc nước trong bể chuyền cho tôi giội lên chững địa điểm đang đào. Anh Thuyên sẽ ngồi bên cửa sổ nhìn ra sảnh buồng, canh chừng cán bộ, và giả vờ hát nghêu nghêu để lấn lướt tiếng đào tường sột soạt mặt trong.
Miếng sắt hiện tượng đã được tôi tháo ra khỏi cửa, được quấn vải thật dầy phía cuối để triển khai cái cán. Tuy vậy đã được quấn vải khá nhiều lớp tuy thế khi nỗ lực vào cũng không có thế như cầm bé dao hoặc loại đục tất cả cán được làm bằng gỗ hẳn hoi, tuy vậy trong tình rứa đó, bởi vậy đã quá xuất sắc rồi. Anh Đặng Văn Tiếp là bạn đào kém đầu tiên. Trước lúc ấn mũi fe nhọn vào bức tường, anh Tiếp trở lại nói cùng với tôi, đang ngồi cố gắng lon nước kế bên bởi một giọng thật stress và đầy lo âu:
- Đây là mũi dao định mệnh, cậu Bảy nhé!
Tôi nhìn anh chấp nhận và nói:
- mong xin Đấng Thiêng Liêng phù trì cho đồng đội mình!
Nghe nói ngừng câu đó, anh Tiếp ấn mạnh khỏe mũi dao định mệnh khoét sâu dần dần vào bức tường dơ dáy bẩn của trại tội nhân Thanh Cẩm. Tường ngăn của trại tầy giam hãm sự tự do thoải mái của công ty chúng tôi một biện pháp phi lý và dã man. Trong những khi đó tôi biết mũi dao số trời này một khi vẫn thọc sâu vào tường đã không bao giờ có thể tạm dừng được và cuộc sống chúng tôi, tương lai cửa hàng chúng tôi và cả mạng sống cửa hàng chúng tôi nữa cũng đang đi theo với mũi dao số phận này.
Bất giác tôi nhớ tới giờ đồng hồ này bên ngoài xã hội cũng đang xuất hiện biết từng nào đồng bào tôi cũng đang thọc mũi dao số phận vào bức tường vô hình dung giam hãm cả một dân tộc bản địa bằng hành vi vượt biên trốn ngoài một nhà tù to hơn! số đông đồng bào vượt biên giới đó cùng 5 đồng đội tôi làm việc trong trên đây đều hành động vì một mục tiêu giống nhau, cửa hàng chúng tôi muốn kiếm tìm TỰ DO, dù cho có phải trả giá chỉ TỰ DO bởi cái chết chúng tôi cũng sẵn sàng để trả tới giá.
Chỉ bao gồm một điều không giống là các đồng bào vượt biên trái phép tìm từ bỏ do phía bên ngoài có thể đừng chân lại khi thấy không an toàn, còn tình cảnh cửa hàng chúng tôi ở trong tù đọng vào hôm nay không thể nào dừng lại được nữa. Đã phóng lao cửa hàng chúng tôi phải theo lao.
Anh Đặng Văn Tiếp vẫn dồn hết sinh lực và sự khéo léo của con bạn anh vào câu hỏi đào tường. Đôi tay anh chuyển động lanh lẹ như nhỏ chuột đang đào hang. Mãnh fe nhọn vào tay anh thao tác làm việc cật lực như 1 lưỡi cưa máy, khi thì đưa lên lúc thì kéo xuống , lúc thì rạch vào những khe xi-măng giữa nhị hòn gạch, lúc thì thay lòn sâu vào thân khe nhằm moi phần đông hòn gạch men ra. Nhờ tất cả tiếng nước mưa vẫn chảy ầm ầm vào bể, công ty chúng tôi càng yên trọng điểm hơn nhằm đào.
bầu khí lúc đó im re khác thường, không có âm thanh làm sao khác xung quanh tiếng nước chảy từ mái nhà xuống bể với tiếng thở hồng hộc của anh ấy Tiếp. Anh Tiếp cắm cúi đào điên đào dại, đào sinh sống đào chết, đào với tất cả công sức và ý chí của con bạn anh. Anh Tiếu cùng anh Văn đứng cạnh bồn nước thòng dây kéo từng lon nước lên chuyền đến tôi để tưới nước vào những chỗ Tiếp để mũi fe nhọn vào. Tứ người cửa hàng chúng tôi hợp lại thànhmột “bộ máy đào tường” đang hoạt động hết tốc lực. Hôm nay còn ánh năng lượng điện của mẫu bóng năng lượng điện tròn trên trần phòng giam và ánh sáng lọt vào nhà xí qua cửa nhà mở. Nhờ bao gồm ánh sáng, chúng tôi đào tường tương đối thuận tiện, nhưng lại phải tạo cho nhanh, đào được càng những càng xuất sắc vì đèn điện sẽ tắt sau 10 giờ đêm, chừng đó mọi vấn đề sẽ khó khăn hơn với chiếc đèn dầu lèo tèo chỉ to bởi ngón chân cái.
bởi vì chỗ ngồi nhằm đào là một chiếc hốc hẹp, chỉ đủ chỗ cho 1 người, cùng anh Tiếp vẫn ngồi đó, tôi đứng ngay lập tức sau lưng anh, khom fan giúp rút từng hòn gạch ra. Được một lúc, tôi lưu ý thấy bên trên viên gạch toàn là ngày tiết tươi đỏ thẫm. Tôi chú ý xuống tay anh Tiếp, thì ra các mảnh vải quấn vào cán miếng sắt giẹp đã rách rưới nát ra cùng cạnh của thanh sắt cứa đứt tay anh Tiếp chảy máu ròng ròng mà lại anh không còn hay biết. Tôi vỗ vai
Tiếp nói:
Và lời nói "Tôi nên sống" – chính là tên cuốn sách dường như vang vọng trên mỗi đoạn, từng chương và trong cả khi tôi vội cuốn sách sinh hoạt trang cuối cùng!
*

Cầm theo cuốn sách lên máy cất cánh theo thói quen, tôi chợt tương tác đến bộ phim “Phải sống” lừng danh của Trương Nghệ Mưu cùng lật giở từng trang. Cầm cố rồi số trời của cô nàng có gương mặt xinh xắn bầu bĩnh với hai con mắt và mái đầu đen thu hút lấy tôi…Và câu nói – chính là tên cuốn sách dường như vang vọng trên từng đoạn, mỗi chương và ngay cả khi tôi vội cuốn sách sống trang cuối cùng!

Tự truyện – “Tôi đề xuất sống” của gia sư – đã từng có lần là thầy giáo Dư Phương Liên - khiến tôi lần thần rất lâu. Câu hỏi cứ trở đi quay trở lại trong đầu là - tại sao số phận có thể dồn ép bé người nhiều lúc quá đáng? bắt đầu là một buổi chiều với tai họa lạ lùng. Cô gái mới vừa chớm bước vào cánh cổng hạnh phúc mang trong bản thân bao mơ ước khát vọng, tuyệt nhất là niềm sung sướng đầy hồi vỏ hộp theo dõi mầm sống đang dịch chuyển trong mình, đột chốc tất cả như đứng ngừng lại: “Những music quanh mình không hiểu sao bay biến sạch, ko một tiếng động, tai như có cả ngàn bức tường vít lại. Quả đât xung quanh lặng yên rợn người…” Đọc đến các dòng chữ ấy tôi hốt nhiên thấy rùng mình. Cuộc sống thường ngày luôn là số đông sắc color và âm thanh sống động xung quanh. đa số thanh âm và ngọt ngào luôn có sức lay động trọng điểm hồn …Vậy mà lại với Liên đột chốc tắt lịm không còn thảy. Cho đến trước ngày sinh, cô còn phải chịu đựng liên miên các cơn hoa mắt như búa bổ, mất ngủ triền miên, chân đi ko vững, tay run rẩy viết không thành chữ…Ngày cô sinh nhỏ cũng là dịp phải đối mặt với ca đại phẫu cắt vứt khối u trong óc ngay sau đó.

Sau ca mổ, Liên một lần nữa phải chấp nhận một thực tiễn là cuộc đời bình thường đã ngừng ở tuổi 26, bất chấp việc cô vừa bắt đầu lập gia đình, không một ngày hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn bên ck con! trong cả việc bế con, thế tã bỉm và cho con nạp năng lượng cũng là công việc mà Liên chỉ hoàn toàn có thể nhìn một biện pháp thèm khát vày cô còn không tự chăm sóc nổi bản thân mình. Chỉ tất cả tình yêu thương con và mái ấm gia đình mới giúp cô tĩnh trí lại để tập đứng tập đi cùng sự buồn bã cực nhọc. Nhưng mắc bệnh vẫn chưa chịu buông tha Liên. Ngay tiếp nối một năm cô lại nên mổ óc lần hai, lần tía rồi mắc bệnh Basedow do ảnh hưởng bởi tia xạ và cộng thêm những khối u nhỏ dại như hạt ngô chạy dọc cột sống khiến cho cô gian khổ tê liệt toàn than, khuôn mặt phát triển thành dạng…Kinh mập nhất là ngoài ra cơn đau hành hạ ngày đêm cô còn không nói được, không bắt gặp gì, cứ như bóng buổi tối nuốt đem cô, thần chết rình rập cô từng giờ! Cô đã có lần khóc thương mang đến số phận mình, thiếu hiểu biết nhiều tại sao ông trời đày đọa, đổ lên đầu mình từng nào bệnh tật và có lúc đã ước xin quỷ thần đến mang theo để khỏi buộc phải chịu những đau đớn thân xác với lê lết hết từ khám đa khoa nọ sang khám đa khoa kia: “ Ước nguyện thiết tha cháy bỏng nhất của tôi rất nhiều ngày ấy là được chết càng sớm càng tốt. Bị tiêu diệt để giải thoát khỏi tất cả những khổ đau nhưng tôi đang buộc phải chịu đựng. Giá chỉ cứ bị ung thư ngay lập tức từ đầu, xuất xắc giá có bị tắt thở luôn trên bàn mổ…Tôi thèm khát điều cách thức công nhấn quyền được chết biết bao…”


Có lẽ điều níu giữ và là cồn lực để Liên tranh đấu với mắc bệnh là tình yêu của không ít người thân ở bên. Mẹ - tình mếm mộ vô bờ bến, người đã có lần nghẹn ngào khóc “nếu con chết bà mẹ cũng chết theo con” con trai - gia tài quý giá bán nhất, thiên thần hộ mệnh theo người “người thông ngôn tài giỏi, thư ký trung thành tận tụy” và chồng “ tình yêu không lời, điểm tựa vững chắc|”cùng “gia đình ông chồng ngôi đơn vị ấp áp…”, anh em tình nặng trĩu nghĩa sâu và đông đảo tấm lòng giỏi cô gặp mặt trên đời… là các cái neo níu giữ lại cô với cuộc sống thường ngày này, tiếp thêm niềm tin vào cuộc đời, dẫn cô đi tiếp chặng đường gian nan…

Bạn đọc bắt buộc trực tiếp phát âm và cảm thấy từng dòng, từng trang từ truyện mà tác giả viết ra trong láng tối, trong cực khổ khi cơ mà mắt bị mù lòa, tai không nghe được, miệng ko nói rõ thành lời và luôn có phần lớn cơn nhức “làm bạn”. đầy đủ ngày sống nhưng mà người bình thường thật cạnh tranh mà hình dung. Chỉ tất cả một điều chắc chắn rằng là dẫn dắt mang đến ngòi bút nguệch ngoạc trên chứng từ của Liên là ánh sáng trong trẻo của một vai trung phong hồn xứng đáng quý, là tình ngọt ngào dào dạt cùng bản năng sống thật quan trọng đặc biệt mà ở đấy là sự dũng cảm đương đầu với tai ương, không để nó nhấn chìm. Tôi cảm phục sự dũng cảm của Liên để vượt qua nghịch cảnh và sở hữu cuốn tự truyện đến với người đọc thuộc sự chia sẻ và truyền cảm xúc cho gần như người không may bệnh tật như mình cùng mọi bạn để biết trân quý rất nhiều điều tưởng như vượt đỗi bình dị hàng ngày.

Xen lẫn trong những trang viết về dịch tật, những cực khổ đã trải, hồ hết gắng gỏi tranh đấu không căng thẳng mệt mỏi để khỏe khoắn hơn, nhằm sống và hy vọng của Liên là hầu như hồi ức dung dị quan tâm về trong thời gian tháng tuổi thơ, mái trường cùng bè bạn… hình như những bài thơ đầy sự đồng cảm của Nguyễn Bích Lan mà tác giả trích đăng cũng góp phần cho chính mình đọc tưởng tượng thêm về cuộc đời và phần đông khao khát sống của cô ấy với niềm tin mập mạp để bước tiếp “dù cho trần thế đang mở mang lại tôi một lối đi hẹp đến mức không thể dong dỏng hơn”


“ Từ trong bóng về tối với nỗi vô vọng cùng cực ban đầu, tôi lần mò làm cho lại vớ cả” - Dư Phương liên đã viết vậy còn tôi như vừa qua 1 hành trình đầy buồn bã xa xót cùng cô, ngẩng nhìn khung trời xanh thắm khi vừa bước xuống sảnh bay, lắng tai tiếng trò chuyện của các người đi bên đầy nhiệt tình và hít căng lồng ngực không gian đầy nắng gió Đà Nẵng.

Tôi đột thấy mình như kẻ vô trọng điểm khi hằng ngày được sống, được gia công những điều mình thích một cách tất nhiên như thế. âm thầm tạ ơn Chúa vào lòng, tôi trao cuốn sách cho cô bạn cùng đi…