Viết sách dễ như viết status facebook nha anh em. Không hề ít người trẻ hiện thời không yêu thích đọc dài, vì năng lực tập trung của con bạn ngày càng bị huỷ hoại bởi điện thoại cảm ứng và mxh. Khi lướt facebook, tôi thấy một nội dung bài viết dài chừng 2000 từ bỏ trở lên thường có vài cmt hình dáng như: “Dài quá, ai bắt tắt hộ cái.” Để đáp ứng nhu cầu thị hiếu đọc ngắn của chúng ta trẻ hiện nay nay, nhà xây cất sách thường mang lại ra nhiều cuốn sách đựng những bài viết cực ngắn (mỗi bài viết thường nằm gọn gàng trong một trang giấy, thậm chí là chỉ nhiều năm 1-2 câu). Vd như vài ba cuốn sách khổ nhỏ dại của Ploy Ngọc Bích, trường đoản cú điển giờ đồng hồ Em, Vui vẻ ko quạu nha, từ giã tôi của tương đối nhiều năm về trước… Tôi tạm điện thoại tư vấn đây thể loại sách status.

Bạn đang xem: Có nên viết sách


Nếu bạn bè có năng lực viết ra hầu hết “trang sách” như hình dưới thì tôi dĩ nhiên 200% rằng anh em hoàn toàn viết được một cuốn sách.
*

*

*

Để viết sách status, bằng hữu không đề nghị đến những kiến thức và kỹ năng như: lập dàn ý, chia ba cục, thủ tục quy hấp thụ – diễn dịch, mở bài xích – thân bài xích – kết luận, thay nào là triệu chứng minh, thay nào là phân tích… thật lòng cơ mà nói, trong thời đại sống cấp này, bạn bè mà viết sách theo mấy kỹ năng và kiến thức làm văn sẽ học ngơi nghỉ trường thì sách cạnh tranh mà hot nổi (và ít ai chịu gọi hết cuốn lắm).

Còn một thể một số loại sách không giống cũng dễ dàng viết, chính là sách “tâm linh”. Ở đời, vẽ chó, vẽ con ngữa khó, chứ vẽ ma quỷ, thần tiên thì dễ vô cùng, vì tất cả ai tìm ra nguyên mẫu mã đâu mà so. Sách vai trung phong linh không đông đảo dễ viết bên cạnh đó dễ bán, vì chưng nó không tuyển chọn độc giả. Tín đồ đọc sách chổ chính giữa linh không cần thiết phải trang bị kiến thức nền, muốn đón nhận sao cũng được, mọi người hiểu theo một nẻo bằng tay nghề cá nhân, gồm ai kiểm triệu chứng được chổ chính giữa linh mà hoạnh hoẹ đúng không đúng đâu nè.
Anh em không cần thiết phải viết câu chữ cho đúng chính tả xuất xắc ngữ pháp; câu hỏi chỉnh câu chữ đã có biên tập viên (BTV) lo. Thậm chí là BTV cũng không đề xuất chỉnh tỉ mỉ, trường hợp họ cảm thấy sách của anh em dễ bán thì bọn họ sửa qua loa nhằm tung ra ngay mang đến kịp trend. Hiện thời đầy rẫy phần đa cuốn sách viết câu què, câu cụt, chấm-phẩy lung tung, xuống dòng, ngắt đoạn không có tội vạ… Vd: ảnh chụp trường đoản cú mấy cuốn từng được cho là bestseller của người sáng tác K:
*

Hiện nay, một trong những tác đưa mở lớp dạy viết sách, vd như tác giả K tất cả lớp Elite Writing. Tôi khẳng định với bằng hữu là không đề nghị tốn tiền đi học một lớp viết sách nào không còn mà vẫn tiếp tục viết được sách. Vì ví dụ viết sách không cực nhọc (như tôi đã trình bày ở trên), tài năng viết của tác giả K mắc rất nhiều lỗi cơ bạn dạng mà vẫn ra được rất nhiều sách, vẫn bán tốt sách cơ mà.
Anh em không giỏi văn cũng chẳng sao hết. Tôi từng viết sách, dịch sách, dịch phim nhưng không còn học tốt văn (cũng không xuất sắc tiếng Anh nốt). Hồi còn đi học, tôi toàn viết văn nương theo ý của giáo viên, chứ viết theo cảm nhận thực sự của tớ thì điểm dưới trung bình là chiếc chắc.
Làm công ty văn dễ dàng òm đồng đội à. “Nhà văn” chỉ là một chiếc danh xưng mà fan hâm mộ ưu ái giành riêng cho tác giả, chứ nó không còn có tiêu chuẩn hay lao lý khắt khe. Hôm nay anh em ra sách, ngày mai có đứa gọi anh em là đơn vị văn. Nếu đồng đội thấy phê với cái nickname ấy thì cứ thừa nhận thôi. Thậm chí đồng đội không cần được ra sách, chỉ cần năng lên mạng post đạo lý, văn vở thì thoải mái và tự nhiên có đứa tặng bạn bè cái nickname “nhà văn” rồi.
Theo cảm thấy chủ quan và phiến diện của tôi, bốn duy làm phản biện của người hâm mộ VN không cao, đề xuất nhiều cuốn sách viết khôn xiết toxic, lập luận ngụy biện, báo tin giả, tin ngụy khoa học, gieo rắc ảo tưởng… mà vẫn lôi cuốn độc giả, vẫn chào bán đắt như tôm tươi.
Doanh số của một quyển sách nhờ vào vào nhiều yếu tố chứ không cần riêng gì unique nội dung, lấy ví dụ như như năng lực marketing của phòng phát hành nè, bìa sách có hấp dẫn không nè, tên sách tất cả gợi sự hiếu kỳ không, tác giả có khét tiếng không…
Nhớ tiến độ tôi thuộc chỉnh sửa bạn dạng thảo với bên phát hành, họ ý kiến đề nghị đặt tựa sách của tôi là “Khai phá thế giới quan, quá qua phần đa giới hạn”. Chời má ơi, tôi nghe dòng tựa cơ mà choáng váng! bởi tôi biết sản phẩm công nghệ mình viết ra ko kham nổi một chiếc tựa lồng lộn như vậy. Tôi cũng cảm thông cho chúng ta làm PR, chúng ta cần một chiếc tên thật nổi, thật sốc nhằm gây chăm chú cho fan đọc, nhưng lại đặt một chiếc tên kêu như thế, tôi xúc cảm mình đã lừa độc giả. May là họ vẫn nghĩ ra một chiếc tên khác.
Khi đồng đội gửi bản thảo đi thì dòng bìa sách với tựa sách không thể là quyết định của riêng đồng đội nữa. À, trừ khi anh em tự trút tiền túi ra in.
Bây giờ tiền nhuận cây viết cho người sáng tác chỉ 10%/giá bìa mỗi cuốn. Mang dụ sách đồng đội đề giá chỉ 100k, đồng đội tính nhẩm coi bán tốt bao nhiêu cuốn thì giàu? À quên, anh em bị trừ thêm 10% chi phí thuế nữa đó.
VD trường phù hợp sách của tôi, nhuận bút không đến 4Jack. Nếu tôi viết bởi tiền thì thà đi làm việc việc không giống còn kiếm được nhiều hơn vội vàng mấy lần. Cũng may là nhà xuất bản họ thanh toán sòng phẳng cho tôi một lần, chứ cái kiểu trả tiền cù nhằng theo "lộ trình" như một trong những nhà khác thì nên mất công giữ hộ mail đề cập nợ 5 lần 7 lượt.
Ngoài nhà văn Nguyễn Nhật Ánh với chũm Nguyễn Hiến Lê ra, tôi thảng hoặc thấy ai sống ổn với số tiền tìm được từ việc viết sách.
Bây tiếng viết sách thì dễ, xuất bạn dạng sách ko khó, xuất phát từ 1 đứa nhóc không học ngừng THCS, một anh phân phối thuốc bố đời, một kẻ lừa đảo tính đến diễn viên, ca sĩ… ai ai cũng có khả năng thành đơn vị văn hết (như chị ố cầm mic lên là thành ca sĩ thôi). đồng đội bớt ngưỡng mộ những người dân viết sách đi, chúng ta cũng như đồng đội vậy, thậm chí có tín đồ đạo đức còn thua anh em nữa kìa.
Anh em đừng gồm tin vào cuộc sống long lanh của một số trong những tác giả đang phô diễn trên mxh nha, đó chỉ nên chiêu sale thôi, ảo lắm đồng đội à.
Đây là hiểu nhầm to tổ bố luôn luôn đó anh em. Tôi từng bàn về xích míc này vào một nội dung bài viết trước đây.

Xem thêm: Hướng dẫn quyết toán ngân sách năm 2022, nguồn ngân sách trong nước là 171


Có phần đa cuốn sách đầy ắp đạo lý, người sáng tác khuyên bạn đọc nên làm chiếc này, đừng làm chiếc kia… dẫu vậy hóa ra cuốn sách chỉ là 1 “CÁI ÁO KHOÁC” căng đầy của người sáng tác thôi. Biết là 1 trong những chuyện, bạn ta gồm sống được với cái biết của mình hay ko lại là chuyện khác. Thân nói cùng làm gồm một khoảng cách rất xa. VD nhiều bác sĩ khuyên bạn bè nên bầy dục mỗi ngày để duy trì gìn sức mạnh nhưng phiên bản thân bọn họ đâu gồm tập.
Nếu fan đời người nào cũng “nói được gia công được” ngon lành thì các quan chức dường như không phải vào tù, khá Bảnh dường như không phải đi tắm rửa heo, đầy đủ đứa tuyệt lên mạng nói đạo lý thường sống khôngnhư phụ khoa rồi bạn bè ạ.
Bản thân tôi cũng là 1 trong những tác trả ưa đạo lý, sẽ đọc nhiều sách đạo lý, đã tò mò qua tương đối khá tài liệu trung tâm linh, hoàn toàn có thể chém gió với bạn bè về phương tiện hấp dẫn, ngôi trường năng lượng, tần số rung, nhân quả, nghiệp báo, thiền, tỉnh thức, giác ngộ, cùng nói đạo lý thao thao bất tuyệt… nhưng mà thú thực là cuộc sống đời thường của tôi vẫn còn phiền não, vẫn không nhìn thấu được thực tại, vẫn thấy mình không đủ cái gọi là trí huệ, trán ko lòi ra bé mắt đồ vật ba, đầu ko phát ra hào quang, và buổi tối tối đi đái… vẫn bắt buộc bật đèn nè anh em.

công ty Cổ Phần Felizz

Trực thuộc công ty Cổ Phần Spiderum việt nam (Spiderum Vietnam JSC)

Người phụ trách nội dung: è cổ Việt Anh

Giấy phép MXH số 341/GP-TTTT do cỗ TTTT cung cấp ngày 27 tháng 6 năm 2016


Điện thoại: (+84) 946 042 093

Tầng 11, tòa đơn vị HL Tower, lô A2B, phố Duy Tân, phường Dịch Vọng Hậu, cầu Giấy, Hà Nội

Ước mơ viết sách được tôi ôm ấp từ thời sinh viên, tuy nhiên suốt 4 năm tôi… chỉ viết được phần mở đầu. Dù vậy, cũng không thể khước từ giá trị của quãng thời hạn đó. Tôi sẽ chọn tuyến phố chẳng mấy ai đi, với nhặt nhạnh được nhiều viên ngọc tay nghề độc đáo. Trong đó, có một viên mà lại thi phảng phất tôi vẫn lấy ra lau cho sáng bóng, cho tới mức có thể soi gương từ sướng… (hiện tại tôi đồng ý viết hoàn thành 4 cuốn)

“Anh ơi, bao giờ thì nên viết sách?” Tôi hỏi sếp. “Khi nổi tiếng rồi new viết, xuất xắc là cứ viết đi rồi đã nổi tiếng?”

Sếp quan sát tôi như thể một đứa trẻ bắt đầu hỏi cha nó một câu ngộ nghĩnh đẳng cấp như: “Để phụ huynh cưới nhau, thì tía phải yêu chị em trước, hay người mẹ phải yêu ba trước?”

Sau một hồi suy nghĩ, sếp vẫn nói một câu mà sau đây anh ấy có thể đã quên, nhưng tôi thì lưu giữ mãi. “Khi em bao gồm một ý tưởng phát minh hay cùng muốn chia sẻ tới những người, hãy viết sách!”

Thật là đối kháng giản, chũm mà tôi không cho là ra! câu nói ấy như một phát súng, làm cho nổ tung loại đầu đang đựng đầy xăng dầu đó là những ý tưởng quái đản của tôi.


MỤC LỤC BÀI VIẾT
1)Hành trình viết sách của mình bắt đầu…
2)Tôi cảm thấy thất vọng, lạc lõng… Ôi! viết sách….
3)Ngày tôi gửi phiên bản thảo tới nhà xuất bản đầu tiên, một xúc cảm lâng lâng khó khăn tả…

Hành trình viết sách của tớ bắt đầu…

Vốn ham thích dòng sách kỹ năng, phải tôi đã lựa chọn chủ đề viết sách là về trí nhớ. Để ngày càng tăng cảm hứng, tôi đã hợp tác ký kết với một đồng nghiệp, hai fan nảy ra ý tưởng về một cuốn truyện đến trẻ con, trong số ấy lồng ghép năng lực ghi nhớ. Hai đồng đội quyết vai trung phong lắm, từng ngày đều dành tối thiểu hai tiếng nhằm viết sách. Nhưng cuộc sống có một quy luật: lúc bạn bắt đầu bất cứ máy gì new mẻ, là đông đảo viên gạch ốp ghi chữ “khó khăn” sẽ được quăng vào mặt bạn.

*

Một lần sau khoản thời gian giảng bài cho một lớp học sinh tiểu học, tôi đã tranh thủ demo đọc cho chúng nghe truyện bản thân sáng tác. Nhưng chỉ sau 5 phút, cả lớp nhao nhao nói chuyện, sách của mình không hề cuốn hút như tôi nghĩ. Yêu cầu mất không nhiều lâu, tôi mới vùng lên được sau cú sốc đó thì đời lại ném tiếp cho tôi một viên gạch ốp nữa. À không, lần này là cả một viên bê tông: anh bạn đồng nghiệp cùng viết sách cùng với tôi bận phải không thể tham gia tiếp. Vậy là chỉ còn lại mình tôi lẻ loi với đứa con lòng tin còn gần đầy tháng.

Tôi cảm thấy thất vọng, lạc lõng… Ôi! viết sách….

Nếu như đời ném vô số gạch vào phương diện bạn, thì tôi nghĩ thi phảng phất nó cũng ném nhầm cục vàng. Thiệt vậy, tôi tình cờ tìm được một e
Book hay nói tới nghệ thuật viết sách. Nó góp tôi phát âm được lý do có mọi cuốn sách dày quịch, phần ra mắt tác giả gồm vài chiếc mà bạn ta đọc say sưa mể mẩn. Hoặc ngược lại, có những cuốn sách bìa đẹp, profile người sáng tác hoành tráng, cơ mà không bao giờ được tái bản.

Nguồn xúc cảm ấy đã hỗ trợ tôi đem lại hễ lực. Nếu như tất cả tác phẩm “Tắt đèn” nổi tiếng, thì tôi đặt lại tên mang lại tác phẩm đầu tay là “Bật đèn” và bước đầu viết lại. Như một bạn lạc vào sa mạc kiếm tìm thấy thảm thần, tôi viết hăng say, viết như bay, viết không hoàn thành nghỉ. Gồm có ngày tôi chỉ ăn, ngủ, và viết nhưng thật hạnh phúc.

Ngày tôi gửi bạn dạng thảo tới bên xuất phiên bản đầu tiên, một cảm hứng lâng lâng cực nhọc tả…

Nhưng đời là thế, tôi lại ăn uống gạch: Sau cả tháng chờ đợi, họ nói sách của mình là đái thuyết cùng họ thì chăm về sách kỹ năng. Mặc dù từ đầu tôi đã nhấn mạnh vấn đề đó là tè thuyết lồng ghép kỹ năng. Sau đó, tôi thường xuyên gửi mang đến vài địa điểm khác. Vài tháng sau, tôi nhận thấy email từ một nhà phát hành khá nổi tiếng, họ dìm xét cống phẩm của tôi vô cùng cuốn hút, nhưng tiếp nối vài tháng nữa, cũng ko thấy phản hồi gì cả. (Sau này tôi new biết vì chị phụ trách bạn dạng thảo ngủ đẻ T_T)

*

Nếu như có nơi nào đó rèn luyện cho mình sự kiên trì và kỹ năng chờ đợi, tôi nghĩ đó là các nhà xuất bản. Mà tính tôi thì ko thích chờ đợi vô ích, yêu cầu trong thời hạn đó tôi đã trích ra một ý tưởng phát minh nho nhỏ tuổi trong cuốn “Bật đèn” và tạo nên cuốn sách Numagician. Trường hợp như thời điểm trước, tôi chẳng gồm NXB làm sao ngó ngàng thì cuốn này dù không gửi đi đâu cả, đã có hai đơn vị chức năng sẵn sàng giúp phát hành.

Nhưng đời là thế, tôi vẫn nạp năng lượng gạch. Do kinh nghiệm tay nghề non nớt, lại vướng các thủ tục, đề nghị tôi phải âu sầu thêm vài mon nữa mới in sách được. Chưa tính là thời điểm sách sắp in, lại có thêm cục bê tông cốt thép nữa ném trực tiếp vào mặt: solo vị đầu tư cho sách của tôi bất ngờ giải thể, nuốm là tôi đành đề nghị tự đổ tiền túi ra in, với thêm một khoản không nhỏ dại để sửa lại tin tức trang bìa.

Song thật may mắn, nhờ sự ủng hộ của bằng hữu bốn phương, và đặc biệt là những đồng nghiệp cũ, từ bỏ khâu marketing, phân phối cho tới chuyển phát… mà lại 3000 cuốn Numagician đã không còn mau chóng. Tiếp nối tôi được đà tiến lên, đã cho ra lò tập 2, tập 3 của Numagician. Vấn đề viết sách lúc này đã ngập cả cảm hứng, tôi hoàn toàn có thể viết từng ngày chục mang tiếng chuyện bình thường.

*

Tập nhị là những câu chuyện cảm hứng giúp bạn kích thích sáng tạo. Chị bạn tôi sẽ rất kinh ngạc khi gửi cho con mình bản đọc thử, chị ấy chia sẻ từ nhỏ xíu tới giờ tới tiếng lần thứ nhất thấy nó đọc sách không phải chuyện tranh mà say sưa cho thế. Còn tập tía là công cụ hoàn hảo để tập vẽ (hoặc đem lại tài năng vẽ vời từng bị tấn công mất), đồng thời giúp ghi nhớ nhanh lẹ 100 số-hình độc đáo.

*

Còn “Bật đèn” không những là một cuốn tè thuyết tâm huyết tôi dày công xây dựng để trả lời do dự thuở ấu thơ: “Khi ngủ con fan ta đi đâu?” hơn nữa lồng ghép những kinh nghiệm giúp bạn cai quản cảm xúc. Với tất nhiên, cũng có thêm các mẹo ghi nhớ bổ ích (vì đây là mẹ đẻ của Numagician).

*

Update: nhiều người hỏi sao hóng mãi không thấy sách giấy ra tiếp tuy vậy tính cả cuốn “21 biện pháp học tiếng Anh du kích” bắt đầu ra lò gần đây, thì tôi đã gồm tận 4 cuốn sách rồi. Thật ra, tôi vẫn đang săn lùng kiếm một nhà xuất bản thật sự đáng tin cậy để gửi gắm những đứa con tinh thần của mình (hoặc có lẽ tôi bắt buộc tự lập một công ty phát hành sách mất, ha ha).

Nhìn chung, để viết được một cuốn sách đã không đơn giản, nhằm xuất bạn dạng được này lại còn cạnh tranh hơn. Đó là chưa nói tới lúc in ra rồi mà lại không bán tốt thì các bạn sẽ biến công ty mình thành chiếc kho sách, và muôn vàn khó khăn khác nữa. Mà lại hãy nhớ, nặng nề khăn chưa phải là để đánh gục bạn, cơ mà là thăm khám xem tim gan của người tiêu dùng làm từ cấu tạo từ chất gì nhưng thôi. Cùng tin vui, cách đây không lâu nhất tôi đã dứt tiếp một cuốn sách nữa…

Tóm lại, khi nào nên viết sách? Câu trả lời là khi nào bạn có một phát minh hay và hy vọng chia sẻ, hãy cứ viết! bởi vì ai là người chia sẻ ý tưởng của doanh nghiệp một cách tâm huyết nhất? đó là bạn. Ai là người hoàn toàn có thể kể lại mẩu chuyện cuộc đời của bạn chân thực nhất? chính là bạn! Ai là người hy vọng để lại một cuốn sách về các bạn nhất? chính là… là ai nhỉ? Hãy comment nhé!